Duyên Nam

Tôi tự hỏi...




 


Tôi tự hỏi....vẫn thương quê hương đó?
Lâu quá rồi...đâu có gì phải vương?
Nhưng tôi đau...không trọn bước con đường
Thăm lòng đất nơi quê hương tôi lớn.
 
Lắng trong tim...một nỗi đau cuồng giỡn
Điểm nhớ nhung vẫn đang lớn mỗi ngày
Rồi một ngày buông lỏng đôi bàn tay
Hồn thoát xác...nhưng tim nầy vẫn thiếu.
 
Vật chất có nhưng tâm tư nặng trĩu
Nhớ mãnh vườn. Nhớ mãnh chiếu đêm đông
Nhớ con mương dẫn vào nước ruộng đồng
Con bê nhỏ chạy long bong theo mẹ.
 
Ai không qua đã một thời còn bé?
Trong sang giàu hay là kẻ tay đơn
Được xa xỉ hay rách áo vai sờn
Sáu tấm ván cô đơn về với đất.
 
Một đời người đâu chỉ là vật chất
Còn tình người với cung bậc đau, thương
Sao không nhớ những khoảng khoát con đường
Lại đi nhớ dòng bi thương chuyện cũ?
 
Có thể là....là quê hương máu mủ
Vì định mệnh? Lời tự nhủ bâng quơ
Làm tình nhân tay ôm ấp hững hờ
Mãnh đất mới chưa đủ giờ thấm nước.
 
Duyên Nam
(22-5-2020)

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Tôi tự hỏi..."